“Em đã làm vợ suốt 8 năm, vẫn chưa đủ sao?”
Chị và anh đã cưới nhau 8 năm, cộng với 2 năm yêu, tổng cộng là 10 năm. Trong khi người ta thường nói vợ chồng sẻ chia ngọt bùi, nhà chị lại có phần đắng cay. Chị chọn phần cay đắng, còn anh nhận phần ngọt bùi. Bạn bè chị cho rằng chị dại khi chăm sóc chồng như chăm con, trong khi đáng ra chị phải tìm được chỗ dựa trong hôn nhân. Chị cười và nói rằng mình cá tính mạnh nên cần một người yếu hơn để tạo sự cân bằng. Chồng chị không phải là người yếu đuối, nhưng đã quen với việc chị lo lắng mọi thứ, nên anh dần mất đi quyền tự quyết.
Bạn bè thường châm chọc anh là “đội vợ lên đầu” hay “đàn ông mặc váy”, ban đầu anh không vui nhưng sau đó không quan tâm và thậm chí còn cười theo. Chị thì cho rằng mình cá tính mạnh nên cần yêu người yếu đuối hơn để cân bằng. Cuộc sống gia đình vẫn trôi qua bình yên, chị mang bầu, sinh con và xoay quanh công việc, từ sáng sớm chuẩn bị cho con đi học đến tối lo cơm nước. Chị chê lương công việc của anh thấp nên làm thêm nhiều việc. Dù mệt mỏi, chị vẫn kiên trì làm việc vì nghĩ đến tương lai của con và gia đình.
Chị vừa làm vợ vừa là người kiếm tiền chính, trong khi anh chỉ có một công việc nhẹ nhàng, lương thấp nhưng thoải mái. Anh không bao giờ giúp vợ việc nhà hay đón con, chỉ lo đi làm, uống café, chơi thể thao và về nhà xem tivi. Dù ban đầu có chút ái ngại, anh dần quen với việc không giúp vợ, vì sợ bị phàn nàn. Tiền lương của anh vừa đủ chi tiêu, và hai vợ chồng gần như không có thời gian dành cho nhau ngoài những nghĩa vụ hằng ngày.
Chị bận rộn với công việc, không có thời gian nghỉ ngơi hay đi du lịch cùng gia đình, trong khi anh lại rảnh rỗi. Nhìn chị cuống cuồng với công việc, anh vừa thương vợ vừa ghen tị, đôi khi ước có được sự bận rộn ấy để không cảm thấy lạc lõng trong vai trò chồng. Những phút nghỉ hiếm hoi, chị bỗng giật mình không hiểu mình đang làm gì. Chị cảm thấy như tự đày đọa bản thân với trách nhiệm và nghĩa vụ. Nhìn chồng, chị chán nản vì không còn nhận ra người đàn ông mà mình từng yêu, chỉ nhận được những lời đồng ý vô cảm. Chị thèm một lần thấy anh giận dữ và muốn được dựa dẫm. Lần đầu tiên sau 8 năm, chị ngỡ ngàng trước cơn giận của chồng. Cuộc sống không thể lúc nào cũng suôn sẻ.
Chị nhập viện một ngày, ai cũng hiểu rằng cơ thể chị cần nghỉ ngơi. Khi cầm kết quả khám bệnh, anh nặng nề bước vào phòng chị, thấy chị đang cố gói ghém túi xách. Chị hốt hoảng hỏi về việc nhà, con cái và thức ăn. Anh quát lớn, yêu cầu chị nghỉ ngơi và không lo lắng gì nữa. Dù chị lúng búng phản đối, anh gắt gỏng rằng đã bận tâm suốt 8 năm qua nên giờ chị nên để cho người khác lo. Chị sững sờ trước sự giận dữ của chồng.
Chị nằm xuống, quay mặt vào tường, nước mắt tuôn rơi như một đứa trẻ có lỗi. Anh không an ủi, chỉ lặng lẽ pha nước cam, gọi điện sắp xếp công việc ở nhà rồi ngồi bên cạnh nhìn chị. Hôm nay, anh thấy vợ mình nhỏ bé hơn bao giờ hết. Lần đầu tiên trong 8 năm, chị ngỡ ngàng trước cơn giận dữ của chồng, nhưng vẫn thấy vui vì anh vẫn còn biết giận. Dù muộn, chị nhận ra mình đã...


Source: https://afamily.vn/em-lam-chong-suot-8-nam-qua-chua-du-sao-201410251036835.chn